THƠ HÀI
CHỒNG CŨ
Một năm vài ba bận
Chồng cũ gé thăm con
Và lần nào cũng hỏi
Bằng cái giọng buồn buồn
Sao em cứ ở vậy?
Sao không lấy chồng đi?
Vợ chỉ cười nói nhỏ
Lấy chồng để làm gì
Anh cứ vui duyên mới
Đừng lo nhiều cho em
Biển ngàn năm sóng vỗ
Đâu phải bởi xa thuyền
Nếu em đi bước nữa
Em thương con mình thôi
Gọi người dưng là bố
Chắc gì chúng sẽ vui
Mẹ con em vẫn sống
Vẫn đầy đủ thương yêu
Bình yên em gìn giữ
Đâu chỉ một sớm chiều
Nếu em lấy chồng mới
Tình cảm phải chia đôi
Rồi lo thêm người khác
Con mình sẽ thiệt thòi
Duyên số rồi anh ạ!
Anh đừng tự trách mình
Chỉ cần con hạnh phúc
Em bằng lòng - hy sinh
Chiều đông hun hút gió
Chồng cũ vội đi rồi
Hiu hắt căn nhà nhỏ
Xa dần tiếng ''Bố ơi!''
(Internet)
MỘT THOÁNG PHỤ NỮ.
Phụ nữ là những bông hoa
Vần thơ đanh thép lời ca hào hùng
Phụ nữ là núi là sông
Rừng xanh cây lá cánh đồng lúa thơm
Phụ nữ gạo dẻo ngon cơm
Biển mênh mông chở cá tôm đầy bờ
Phụ nữ - kho báu bất ngờ
Mỗi người dành một gã khờ mà thôi
Phụ nữ là thịt là xôi
Xua tan cơn đói ấm môi khi thèm
Phụ nữ là chúa yếu mềm
Chỉ một khi đắp chung mền chung chăn
Phụ nữ muôn thủa ngàn năm
Sản sinh ra cả thế gian mới tài
Cho nên ta đúc tượng đài
Ghi ơn phụ nữ muôn đời tôn vinh.
Phong bì đã kiểm rõ ràng, không sai
Trước khi động phòng trúc mai
Vợ đây cũng có một vài điều thưa
Chồng nghe đi, sẽ không thừa
Điểm nào chồng mắc, nhớ chừa nó ra:
Vì vợ là phận đàn bà
Tay hòm chìa khóa sẽ là đương nhiên
Hàng tháng chồng nhớ nộp tiền
Làm thêm, lương, thưởng... đưa liền trao tay
Vợ "nhờ" là phải làm ngay
Miễn đưa ý kiến, trình bày lý do
Vợ quyết chuyện nhỏ chuyện to
Hỏi chồng lấy lệ để cho... công bằng
Việc nhà là của đôi đằng
Thế nên chồng phải đỡ đần sẻ chia
Không có chuyện chồng rượu bia
Vợ làm hùng hục, chầu rìa, chờ sai
Không chê vợ nói dài, dai
Thấy vợ cáu phải giở bài rút lui
Làm lành nói ngọt nói bùi
Pha trò, rồi kể chuyện vui chuyện hài
Tuyệt đối không được bạc bài
Lô đề, cờ bạc... rạc dài bê tha
Hết giờ làm phải về nhà
Cấm không đàn đúm la cà bia hơi
Cuối tuần đưa vợ đi chơi
Xem phim, đạp vịt... thảnh thơi vui cười
Ra đường thấy gái xinh tươi
Cấm có nháy mắt, mỉm cười, liếc ngang...
Tạm thời thế nhé, chồng ngoan
Quan trọng là phải hoàn toàn tuân theo
Như thế thì vợ mới yêu
Mà khôn ra, hãy biết điều, thế thôi!
Theo
Chiều làm cơn gió nhẹ
Lả lơi bên hiên nhà
Đàn chim trời ríu rít
Khiến nắng cũng xuyến sang
Bướm tung tăng rạng rỡ
Đùa trên những khóm hoa
Mây bồng bềnh trôi xa
Gió thoảng đưa nhè nhẹ
Gió thì thầm rất khẽ
Thủ thỉ đến bên em
Rằng anh nhờ gió hộ
" nhớ em nhiều " giùm cho
Mỗi sớm mai thức dậy,
Lũy tre xanh rì rào,
Ngọn tre cong gọng vó
Kéo mặt trời lên cao."
Nguyễn Công Dương
bài thơ 4 câu, bài thơ duy nhất của Lê Bá Dương
Đò lên Thạch Hãn ơi chèo nhẹ
Đáy sông còn đó bạn tôi nằm
Có tuổi hai mươi thành sóng nước
Vỗ yên bờ mãi mãi ngàn năm
tập hôn...
Xích lại gần đây nhắm mắt vào
Môi hồng hé mở chúng mình trao
Nụ hôn dịu ngọt bao say đắm
Nghiêng ngả đất trời dạ xuyến xao
Bởi mới thực hành nên chưa thạo
Tay còn chưa biết để nơi nao
Chân run mắt mở trừng thao láo
Các bác bảo em phải thế nào.... ???
Thương cha gần đất xa trời
Mà vẫn chưa được nghỉ ngơi tuổi già
Ơn sâu nghĩa nặng công cha
Suốt đời vất vả đến già vì con
Miếng cơm manh áo cha bòn
Chắt chiu dành dụm nuôi con lên người
Vượt qua muôn dặm trùng khơi
Cha mẹ vất vả cả đời vì con
Thời gian nước chảy đá mòn
Tuổi già ập đến chẳng còn như xưa
Cả đời dãi nắng dầm mưa
Mong con khôn lớn sớm trưa nhọc nhằn
Đồng tiền kiếm quá khó khăn
Cha mẹ ăn dắt để dành cho con
Con lớn vượt núi trèo non
Vững tin mà bước vẫn còn có cha
Cánh cò bay lả bay la
Quê hương cùng với bóng cha vơi đầy
Nhờ cha con có ngày nay
Quê hương yêu dấu đong đầy tình cha
chàng thèm thì cứ nhẹ nhàng ăn
thoáng nhìn thì thấy xanh màu lá
nhưng chàng thử xem ngọt ngon lành
Chỉ nỗi nhớ mênh mang
Dạt dào như con sóng
Cả trời thu cháy bỏng
Tại một ngày vắng anh.
Vòng tay em bối rối
Tìm mãi chút nồng say.
Vắng anh khóe mắt cay
Rũ mi buồn rớm lệ
Nắng hanh vàng đến trễ
Làm lỡ cả mùa sang.
Chỉ nỗi nhớ mênh mang
Dạt dào như con sóng
Cả trời thu cháy bỏng
Tại một ngày vắng anh.
Thì anh lại tính buộc... cha vào người
Cái nơ mầu đỏ thật tươi
Anh xin tặng cả cuộc đời… Tự do
Mỗi năm mùng 8 tháng 3
Thì anh lại muốn đi xa mấy ngày
Ở nhà thì rất là gay
Phải mua quà tặng đêm ngày nghĩ suy
Chung quy chẳng biết mua gì
Loanh quanh không khéo lại quy ra tiền
Nhận phong bì, vợ tức điên
Tỏ ra khó chịu nói: “Tiền trả công!”
Nếu mà mua một bó hồng
Thì chê đơn điệu, gã chồng chán ghê
Tức mình tặng vợ coóc - xê
Vào hàng đồ lót ngại ghê cả người
Cô bán hàng rất xinh tươi
Chạy ngay ra hỏi: Cỡ người vợ anh?
Ngượng ngùng “quả bưởi… quả chanh“
Chẳng thể nào nhớ, tay đành khum khum
“Cỡ này...“ em hãy chọn giùm
Mấy cô bán “coóc” cười um cả nhà…
Mỗi năm mùng 8 tháng 3
Thì anh lại cứ suy ra tính vào
Sợ rằng vợ hỏi: “Tại sao
Tiền lương nộp hết, quỹ nào còn đây?”
Với câu hỏi khó thế này
Thể nào cũng lộ ra ngay món tiền
Bao ngày giấu tưởng đã yên
Bây giờ đùng cái, vợ liền tịch thu
Mỗi năm mùng 8 tháng 3
Qua được ngày ấy rất là sướng vui
Mất tiền miệng phải tươi cười
Đàn ông thật giống đười ươi trong rừng
Hết hôm mùng 8 tạm mừng
Cầu mong ngày ấy nó đừng đến nhanh
Nhưng rồi lại cứ loanh quanh
Thời gian loáng cái đã thành 1 năm
Tháng 3 có một cái còng
Hình con số 8 “đau lòng” đàn ông!
Chỉ cần nghiêng đủ lòng anh là vừa.
Thì tôi lại ước em là… đàn ông.
Ước em đôi má phai hồng
Đôi môi phai thắm, lại không… điệu đà
Ước em… duyên bớt mặn mà
Đừng đằm thắm quá, người ta yêu thầm!
Ước em, bỗng cũng… “hâm hâm”
Tự nhiên quên mất… cầm nhầm tay tôi!
Nếu thế giới không có đàn bà
Hàng tỉ đàn ông sẽ chết già
Ai làm đối tượng cho ông ghẹo
Khi có cô nào õng ẹo qua
Nếu thế giới không có đàn bà
Ai sẽ thay ông gánh việc nhà
Quạt nồng ấp lạnh ai chu tất
Nuôi cả đàn con cũng chẳng la
Nếu thế giới không có đàn bà
Thì các ông ở đâu mà ra
Mồng tám tháng ba ông nên nhớ
Mang tặng mỗi bà một đoá hoa.
Vũ Cao
Bảy năm về trước em mười bảy
Anh mới đôi mươi trẻ nhất làng
Xuân Dục, Ðoài Ðông hai cánh lúa
Bữa thì em tới bữa anh sang.
Lối ta đi giữa hai sườn núi
Ðôi ngọn nên làng gọi Núi Ðôi
Em vẫn đùa anh: Sao khéo thế
Núi chồng, núi vợ đứng song đôi.
Bỗng cuối mùa chiêm quân giặc tới
Ngõ chùa cháy đỏ những thân cau
Mới ngỏ lời thôi đành lỗi hẹn
Ðâu ngờ từ đó mất tin nhau.
Anh vào bộ đội lên Ðông Bắc
Chiến đấu quên mình năm lại năm
Mỗi bận dân công về lại hỏi
Ai người Xuân Dục Núi Ðôi chăng?
Anh nghĩ quê ta giặc chiếm rồi
Trăm nghìn căm uất bao giờ nguôi
Mỗi tin súng nổ vùng đai địch
Sương trắng người đi lại nhớ người.
Ðồng đội có nhau thường nhắc nhở
Trung du làng nước vẫn chờ trông
Núi Ðôi bốt dựng kề ba xóm
Em vẫn đi về những bến sông?
Náo nức bao nhiêu ngày trở lại
Lệnh trên ngừng bắn, anh về xuôi
Hành quân qua tắt đường sang huyện
Anh ghé thăm nhà thăm Núi Ðôi
Mới đến đầu ao tin sét đánh
Giặc giết em rồi, dưới gốc thông
Giữa đêm bộ đội vây đồn Thứa
Em sống trung thành, chết thuỷ chung
Anh ngước nhìn lên hai dốc núi
Hàng thông, bờ cỏ, con đường quen
Nắng lụi bỗng dưng mờ bóng khói
Núi vẫn đôi mà anh mất em!
Dân chợ Phù Linh ai cũng bảo
Em còn trẻ lắm, nhất làng trong
Mấy năm cô ấy làm du kích
Không hiểu vì sao chẳng lấy chồng
Từ núi qua thôn đường nghẽn lối
Xuân Dục Ðoài Ðông cỏ ngút đầy
Sân biến thành ao nhà đổ chái
Ngổn ngang bờ bụi cánh dơi bay
Cha mẹ dìu nhau về nhận đất
Tóc bạc thương từ mỗi gốc cau
Nứa gianh nửa mái lều che tạm
Sương nắng khuấy dần chuyện xót đau.
Anh nghe có tiếng người qua chợ
Ta gắng mùa sau lúa sẽ nhiều
Ruộng thấm mồ hôi từng nhát cuốc
Làng ta rồi đẹp biết bao nhiêu!
Nhưng núi còn kia anh vẫn nhớ
Oán thù còn đó anh còn đây
Ở đâu cô gái làng Xuân Dục
Ðã chết vì dân giữa đất này?
Ai viết tên em thành liệt sĩ
Bên những hàng bia trắng giữa đồng
Nhớ nhau anh gọi: em, đồng chí
Một tấm lòng trong vạn tấm lòng.
Anh đi bộ đội, sao trên mũ
Mãi mãi là sao sáng dẫn đường
Em sẽ là hoa trên đỉnh núi
Bốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm.
Đêm nay tôi để cho bà nằm trên.
Còn con tôi để một bên.
Đến mai mồng chín tôi lên trên bà.
Hôm nay mồng tám tháng ba
Giá hoa thì đắt, giá quà thì cao
Tiền lương tiêu hết hồi nào
Thù lao, tiền thưởng chẳng trao lễ này.
Lễ này ai nghĩ cũng hay,
đây là dịp để giải bày khó khăn…
Ai đem quà cáp kềng càng,
riêng tôi dâng tặng cho nàng thơ thôi
Hoa hồng mấy bữa héo rồi
Còn thơ thơ mãi tuyệt vời là thơ
Anh là mặt trời, em chỉ là hạt muối
Một chút mặn giữa đại dương vời vợi,
Lời rong rêu chưa ai biết bao giờ
Em chỉ là ngọn cỏ dưới chân qua
Là hạt bụi vô tình trên áo
Nhưng nếu sáng nay em chẳng đong được gạo
Chắc chắn buổi chiều anh không có cơm ăn.
(Sưu tầm)
Chị em hừng hực đi ra đi vào
Anh em trong bếp phều phào
Bây giờ em muốn anh vào hay ra
Chị em tủm tỉm xuýt xoa
Em thì chẳng thích anh ra tí nào
Anh em khí thế dâng trào
Vứt ngay chén đĩa ào ào xông vô
Mây vờn, chớp giật, hô hô
Giường nghiêng chỏng ngã anh mô cũng đừ
Bỗng nhiên trời đất tối mừ
Anh em ai cũng ngất ngư phờ phà
Chị em tức tối kêu la
Trời ơi biết thế cưới ba thằng chồn
Hôm nay ngày tám tháng ba
Chị em phụ nữ đi ra đi vào
Ngó mãi chẳng thấy anh nào
Chị em phụ nữ đi vào đi ra.
Hôm nay mồng 8 tháng 3
Chị em phụ nữ đi ra đi vào
Trên tay cầm củ su hào
Miệng thì lẩm bẩm nên xào hay kho.
Hôm nay ngày tám tháng ba.
Chị em phụ nữ đi ra đi vào.
Mấy anh thấy gật đầu chào.
Chị em phụ nữ đi vào đi ra.
Sáng nay ngày chín tháng ba.
Chị em quen thói đi ra đi vào.
Mấy anh không gật đầu chào.
Chị em phụ nữ đi vào không dám ra.
HÔM NAY MỒNG 8 THÁNG 3
CHỊ EM ĐI KHÁM PHỤ KHOA ẦM ẦM
NGỪOI XÉT NGHIỆM KẺ SIÊU ÂM
BÁC SĨ KẾT LUẬN DO ĐÂM QUÁ NHIỀU
Nhân ngày mùng 8/3
Chị em phụ nữ đi ra đi vào
Đàn ông rửa bát quét nhà
Nếu vợ gọi đến : bẩm bà con đây
hôm qua mồng 8 tháng 3
chị em hí hửng đi ra đi vào
trên tay cầm 1 con dao
vừa đi vừa hỏi đứa nào trêu tao
hôm nay mồng 9 tháng 3
chị em lại cứ đi ra đi vào
trên tay cầm cái cào
vừa đi vừa bảo em đào khoai lang
Vào ngày mùng 8 tháng 3
Chị em phụ nữ hả hê ra vào
Nam nhi kính cẩn cúi chào
Chị em phụ nữ ra vào nghênh ngang
Hôm nay mùng 9 tháng 3
Chị em phụ nữ hả hê ra vào
Nam nhi chẳng cúi chẳng chào
Ðạp cho một cái lộn nhào xuống sông ...
Hôm nay ngày 8 tháng 3
Chị em phụ nữ đi ra đi vào
Mắt xanh cộng với má đào
Chị em phụ nữ đi vào đi ra
Hôm nay mùng 8 tháng 3
Chị em phụ nữ đi ra đi vào
Sờ túi chẳng thấy hào nào
Chị em cau có đi vào đi ra
Hôm nay mồng tám tháng ba
Ai gặp phụ nữ đi qua cũng chào
Mặc cho mưa đổ ào ào
Chị em phụ nữ vẫn đi vào đi
TÌNH ONLINE
tình online là tình trong chốc lát
là dã tràng xe cát ở biển đông
Thức trắng đêm cả tháng ròng ròng
Mới biết được em không hề có thật
NHAN SẮC CÓ HẠN
THŨ ĐOẠN VÔ BIÊN
ĐỘ ĐIÊN VÔ ĐỐI
NÓI DỐI VÔ ĐỊCH
Trời quang mây tạnh
Cô Quạnh một mình
thế gian vô tình
bỏ mình cô đơn
Em là gì trong trái tim anh???......
Là nhân tình hay trò chơi khám phá......
Hay đơn giản ... Em chỉ là của lạ......
Là chút ngọt ngào pha vị đắng cuộc đời anh....
NGÀY XUÂN
Vui chưa ! Xuân đến bao giờ nhỉ ?
Mừng đón mùa xuân, cánh én về
Muôn hoa bungnở bao mùa sắc
Mai vàng nghiêng cánh lắng tai nghe
Đầy trời nắng mới bừng hương sắc
Gió vẫn vô tình, lã lướt đi
Mưa không đến kip... giăng bụi nước
Lá nõn nhành non gọi lộc về .
SẮC XUÂN
Phố vui khoe những mai đào
Nụ cười xuân nữ đi vào mơ hoa
Đất trời hạnh phúc mỡ ra
Nghe câu chúc tụng chan hòa niềm tin
GIAO MÙA
Dẫu rằng mùa Xuân hồng chưa đến
Những làn rét mướt cũng phôi phai
Bên thềm tháng Chạp hanh hanh nắng
Vẫn nghe thương nhớ lạnh đêm dài
XUÂN CA
Nắng Xuân hong tóc huyền thơm cỏ dại
Thông ven rừng hòa điệp khúc vi vu
Mộng mơ nào vừa đơm hoa kết trái
Trên tay ngà xuân thắm ngọt lời ru
LỘC BIẾC
Xuân chợt biếc trên lộc mềm ươm lá
Nụ mai vàng e ấp cánh đầu tiên
Chim én nhỏbốn phương trời xa lạ
Chở êm đềm từ giọng hát trao duyên
HỎI XUÂN
Sương rơi gió thổi nhẹ sớm mai
Bên rèm thấp thoáng dáng u hoài
Oanh vàng ríu rít mừng hoa nở
Nào biết Xuân này đến với ai ?
MƠ XUÂN
Gió đông dìu dịu đón Xuân sang
Mờ ảo sương khuya bóng nguyệt tàn
Ái ngại đêm dài hoa ngáp ngủ
Khêu đèn soi rọi bóng hồng nhan
ĐÊM XUÂN
Đêm Xuân mê mải giấc nồng
Chim kêu chợt tỉnh hừng đông chói lòa
Ngẩn ngơ nào biết đêm qua
Đầy trời mưa gió chắc hoa rụng nhiều
14 ĐIỀU RĂN CỦA PHẬT
Kẻ thù lớn nhất của đời người là chính mình
Ngu dốt lớn nhất của đời người là dối trá
Thất bại lớn nhất của đời người là tự đại
Bi ai lớn nhất của đời người là ghen tị
Sai lầm lớn nhất của đời người là đánh mất mình
Tội lỗi lớn nhất của đời người là bất hiếu
Đáng thương lớn nhất của đời người là tự ti
Đáng khâm phục lớn nhất của đời người là vươn lên sau khi ngã
Phá sản lớn nhất của đời người là tuyệt vọng
Tài sản lớn nhất của đời người là sức khoẻ, trí tuệ
Món nợ lớn nhất của đời người là tình cảm
Lễ vật lớn nhất của đời người là khoan dung
Khiếm khuyết lớn nhất của đời người là kém hiểu biết
An ủi lớn nhất của đời người là bố thí
Ngày xưa và ngày nay:
Ngày xưa như sắt như đồng
Như đinh đóng cột, như rồng phun mưa
Bây giờ như cải muối dưa
Mười thang Minh Mạng vẫn chưa ngẩng đầu
Hơn nửa thế kỷ dãi dầu
Tháng ngày oanh liệt còn đâu nữa mà
Ngày xưa súng ống sáng loà
Bây giờ chẳng khác quả cà mốc meo
Ngày xưa sung sức thì nghèo
Bây giờ rủng rỉnh thì teo mất rồi
Ngày xưa lớn khoẻ hơn chồi
Bây giờ nó có đàn hồi nữa đâu
Ngày xưa hùng hục như trâu
Bây giờ èo ọt như tàu lá khoai
Ngày xưa khám phá miệt mài
Bây giờ nửa cuộc mệt nhoài đứt hơi
Ngày xưa chiến tích để đời
Bây giờ chiến bại nhớ thời ngày xưa
Ngày xưa bất kể sớm trưa
Bây giờ thỉnh thoảng lưa thưa gọi là
Ngày xưa đầu tóc mượt mà
Bây giờ lởm chởm như là đá chông
Bây giờ sống cũng như không
Bây giờ hết kiếp làm chồng người ta
Bây giờ ôm hận đến già
Cho dù béo tốt cũng là cơm toi
Bây giờ pháo đã xịt ngòi
Gia tài còn lại một vòi nước trong
Ngày xưa vợ đợi bồ mong
Bây giờ vợ nguýt, bồ cong cớn lườm
Ngày xưa mặt mũi tinh tươm
Bây giờ nhầu nhĩ như tương nấu mì
Ngày xưa lên ngựa là phi
Bây giờ nước kiệu cố đi gọi là
Sau này về với ông bà Núp sau nải chuối ngắm gà khỏa thân …
Ấy là kể chuyện trong nhà
Sang nhà hàng xóm vẫn là… ngày xưa !!!!!!
Thơ tiền...!
Ngồi buồn tự hỏi thế gian
Đồng tiền sức mạnh vô vàn phải chăng?
Cuộc sống đang rất thăng bằng
Vì tiền xáo trộn lăng nhăng hết rồi
Mới có vài tháng đây thôi
Giá cả lên xuống đứng ngồi không yên
Đồng tiên lạm phát triền miên
Không theo quy luật tự nhiên nữa rồi
Giá vàng nhảy vọt liên hồi
Giá xăng được thế đồng thời cũng lên
Lương thì bò chậm như sên
Công nhân viên chức ngồi rên “Thiếu tiền“
Mong rằng chính sách ưu tiên
Đem lại cuộc sống bình yên mọi nhà.
ta sinh ra trong thời loạn lạc
và lớn lên bên vỉa hè bãi rác
cho đến nay đời cũng không gì khác
vẫn âm thầm như hạt cát bên sông
Tiền mạnh quá trời
( 14 câu kết Truyện Kiều)
Ngẫm xem tiền mạnh quá trời
Lắm tiền, lắm của lắm người cầu thân
Tiền là tiên, Phật giáng trần
Cho leo cao mới được phần leo cao
Đồng tiền thiên vị bên nào
Bên nặng, bên nhẹ dồi dào cả hai
Phép mầu của nó cực tài
Vung tiền lập tức họa tai xoay vần
Có tiền phù hộ độ thân
Khỏi cần cầu thánh, cầu thần đâu xa
Đồng tiền biến hóa người ta
Biến anh dốt nát thành ra anh tài!
Mấy lời góp nhặt dông dài
Đêm nằm suy ngẫm thức hoài năm canh
nnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn
Thơ về Giá - Lương
Giá ơi thương lấy lương cùng !
Tuy rằng khác loại nhưng chung là tiền.
Thương nhau lương giá đi liền
Ghét nhau lương giá hai miền xa xôi.
Gió đưa cái giá về trời,
Cho lương ở lại chịu nhiều đắng cay.
Giá ơi ta bảo giá này:
Giá lên nhanh quá có ngày…chết lương.
Nhiễu điều phủ lấy giá gương
Đồng lương vật giá phải thương nhau cùng.
Người ta đi cấy lấy công,
Tôi nay đi cấy còn trông nhiều bề
Trông cho vật giá…rẻ rề,
Lương tăng vùn vụt là mê lắm rồi.
Bắc thang lên hỏi ông trời
Giá lương như thế, dân thời sống sao?
Ông trời ổng biểu kệ tao,
Mày đi hỏi sếp chứ tao biết giề!
Nhờ ông dạy cách làm giàu
Ngày xưa ông bủng, ông beo
Vợ con nhếch nhác, nhà nghèo xác xơ
Từ ngày lên chức đến giờ
Đời ông đã đạt giấc mơ đổi đời
Sẵn tiền ông sắm xe hơi
Sẵn đất ông dựng mấy ngôi nhà lầu
Con ông du học Tây, Tàu
Vợ ông kẻ hạ người hầu tới lui
Ông đi rao giảng khắp nơi
“Làm giàu không khó” ai ơi làm giàu!
Dân nghèo nghe nói rủ nhau
Nhờ ông dạy cách làm giàu cho dân
Tiền không mua được..
.
Tiền mua được cao lương mĩ vị, nhưng không mua được sự ngon miệng
Tiền mua được thuốc, nhưng không mua được sức khoẻ
Tiền mua được đồng hồ Rolex, nhưng không mua được thời gian
Tiền mua được bộ quần áo sang trọng, nhưng không mua được phong cách
Tiền mua được hợp đồng bảo hiểm, nhưng không mua được sự yên ổn
Tiền mua được Sex, nhưng không mua được tình yêu
Tiền mua được nhà cao cửa rộng, nhưng không mua được tổ ấm
Tiền mua được kính Rayban, nhưng không mua được tầm nhìn
Tiền mua được máy tính, nhưng không mua được sự sáng tạo
Tiền mua được địa vị, nhưng không mua được sự kính trọng
Tiền mua được sách, bằng cấp nhưng không mua được tri thức
Tiền mua được đàn, nhưng không mua được cảm xúc…
Tiền có thể thoả mãn được tham vọng, nhưng không thoả mãn được khát vọng.
Đàn ông
Đàn ông ưa nhậu suốt ngày
Bởi vì cần sức kéo cày cả đêm
Đàn ông bản tính... giời ơi
Bà nào nói vậy dở hơi là bà
Đàn ông nhậu nhẹt tà tà
Lái xe đụng ẩu, vào xà lim chơi
Đàn ông không thích nói dai
Chẳng qua là để lắng tai nghe bà
Đàn ông ở bẩn như ma
Là vì tiết kiệm áo bà vợ may
Đàn ông hay đánh bài tây
Bởi vì ông muốn tiền đầy trong băng
Được thì dắt vợ đi ăn
Lỗ thì đành chịu cắn răng kéo cày
Đàn ông cờ bạc gớm ghê
Nướng nhà, nướng cửa, nướng thê, nướng đời
Được thì dắt bạn đi chơi
Thua thì xin vợ: “Anh hơi... túng tiền!”
Đàn ông sáng mắt rõ mày
Ra đường gặp gái liếc ngay tỏ tình
Khen cô eo nhỏ mặt xinh
Nếu em được rảnh... chúng mình hẹn nhau...
Đàn ông cặp mắt láo liên
Giữa đường gặp gái ngó xiên ngó quàng
Đến khi gái đến hỏi chàng
Dối rằng: “Chưa vợ chưa nàng nào đâu!”
Đàn ông bản tính lăng nhăng
Nhờ trời, em Xuyến, em Hằng đều thương
Thôi thì... Nhỏ, Lớn cùng giường cho vui
Đàn ông chẳng phải nhặng thường
Chỉ bu quanh đám các nường gái tơ
Xun xoe đến độ phát khờ
Sức thì chả mấy, mệt phờ sợi râu.
NẾU
Nếu biết rằng em đã có chồng
Thì anh cắt d… vất xuống sông
Một đàn cá diếc tranh nhau rỉa
Em đứng trên bờ có tiếc không .
ĐÔI MẮT DATINH
Đôi măt em là dãy huyệt dài
Đã chôn chặt bao chàng trai trẻ
Hai hàng mi là hai hàng hương thẻ
Viếng linh hồn bao kẻ đã qua
Miệng mỉm cười là địa ngục bao lạ
Lệ rơi xuống bao chàng trai chết đuối
Sông Vân, núi Thúy tạo nên tình
Cúc Phương em gợi nét tươi xinh
Trường Yên - Lịch sử Đinh Bộ Lĩnh
Đẹp thay non nước đất Ninh Bình
https://www.kientruc-vn.org/thotinh.htm
Lông bay phấp phới trên đầu các anh.
------------------------
Xã ta có phong trào cầu
lông vừa phát triển lúc đầu con thưa.
Em đi trong gió thỏang
Mùa xuân về ngất ngây
Sáng sớm bầy trò nhỏ
Tung tăng tà áo bay.
Người thợ may thầm lặng
Gởi tình vào đường kim.
Tình anh ở trong tim
Em mang vào ca mới.
Lắng nghe như tiếng nàng xuân
Lướt trên ngọn gió thì thầm gọi hương
Nắng mai đón những giọt sương
Chồi non ngậm nắng, uống sương ngọt ngào.
Xuân sang nắng ấm lên cao
Mùi hương đây đó len vào tóc mây.
Chợ hoa mới tụ về đây.
Người, hoa xen lẫn hàng cây quất vàng.
Thanh Long, Bưởi, Dứa, Cam vàng
Long Lân Qui Phụng rộn ràng sánh vai.
Khu vườn Thượng Uyển nối dài
Xương Rồng bật nụ, đôi nai nghểnh đầu.
Vườn Xuân khoe sắc muôn màu
Phong Lan, Cúc, Huệ chụm đầu tỏa hương
Mãn đình hồng với Lay-ơn
Kiêu sa sánh với một vườn hoa Ly
Hồng Nhung cô gái kiêu kì
Trong làng hoa đứng nhất nhì từ lâu.
Bích đào khách quí nhiệm mầu (*)
Mai vàng rực rỡ thay câu chúc mừng.
Hương Xuân ngây ngất trùng phùng
Đón chào năm mới ta cùng chúc Xuân
Chế Lan Viên
Pháo đã nổ đưa xuân về vang động
Vườn đầy hoa ríu rít tiếng chim trong,
Cỏ non biếc dãi mình chờ nắng rụng
Bên lau già, theo gió uốn lưng cong.
Ðôi bướm lượn, cánh vương làn sương mỏng
Chập chờn bay đem phấn điểm muôn hoa.
Cất tiếng hát ngây thơ trên cỏ rộng
Ðàn chim khuyên đua nhặt ánh dương sa.
Hàng dừa cao say sưa ôm bóng ngả
Vài quả xanh khảm bạc hớ hênh phô,
Xoan vươn cành khều mặt trời rực rỡ
Bên bóng râm lơi lả nhẹ nhàng đu.
Ðây, tà áo chuối non bay phất phới
Phơi màu xanh lấp loáng dưới sương mai.
Ðây, pháo đỏ lập lòe trong nắng chói
Ðây, hoa đào mỉm cười miệng đón xuân tươi.
Xuân về
Nguyễn Bính
Ðã thấy xuân về với gió đông
Với trên màu má gái chưa chồng
Bên hiên hàng xóm, cô hàng xóm
Ngước mắt nhìn trời đôi mắt trong.
Từng đàn con trẻ chạy xun xoe
Mưa tạnh, trời quang, nắng mới hoe
Lá nõn, nhành non ai tráng bạc
Gió về từng trận gió bay đi
Thong thả nhân gian nghỉ việc đồng
Lúa thì con gái mượt như nhung
Ðầy vườn hoa bưởi hoa cau rụng
Ngào ngạt hương bay bướm vẽ vòng
Trên đường cát mịn một đôi cô
Yếm đỏ, khăn thâm, trảy hội chùa
Gậy trúc dắt bà già tóc bạc
Tay lần tràng hạt, niệm na mô.
Nụ cười xuân
Xuân Diệu
Giữa vườn ánh ỏi tiếng chim vui,
Thiếu nữ nhìn sương chói mặt trời.
Sao buổi đầu xuân êm ái thế!
Cánh hồng kết những nụ cười tươi.
Ánh sáng ôm trùm những ngọn cao,
Cây vàng rung nắng ,lá xôn xao;
Gió thơm phơ phất bay vô ý
Đem dựng cành mai sát nhành đào.
Tóc liễu buông xanh quá mỹ miều
Bên màu hoa mới thắm như kêu;
Nỗi gì âu yếm qua không khí,
Như thoảng đưa mùi hương mến yêu.
Này lượt đầu tiên thiếu nữ nghe
Nhạc thầm lên tiếng hát say mê;
Múa xuân chín ửng trên đôi má
Xui khiến lòng ai thấy nặng nề...
Thiều nữ bâng khuâng đợi một người
Chưa từng hẹn đến, - giữa xuân tươi
Cùng chàng trai trẻ xa xôi ấy
Thiếu nũ làm duyên, đứng mỉm cười.
Hồ Dzếnh
Trời đẹp như trời mới tráng gương
Chim ca tiếng hát rộn ven đường
Có ai bên cửa ngồi hong tóc
Cho chảy lan thành một suối hương
Sắc biếc giao nhau, cành bắt cành
Nước trong, hồ ngợp thủy tinh xanh
Chim bay cành trĩu trong xuân ý
Em đợi chờ ai, khuất bức mành?
Giữa một giờ thiêng tình rất đẹp
Mắt buồn và rất... rất thanh thanh
Mày ai bán nguyệt, người ai nhỏ
Em ạ, yêu nhau chết cũng đành
========================================
Một mái tranh nghèo mái vẹo xiêu.
Xa xa thấp thoáng khói lam chiều.
Mẹ ngồi ngoài hiên hoài trông ngóng.
Chân trời xa khuất bóng con yêu.
Mẹ già giờ tóc đã đểm sương.
Bao năm mẹ thức suốt canh trường.
Mong con lòng già nay héo hắt.
Mắt lõm lưng còng thấy mà thương.
Ngày về con mẹ chẳng còn xa.
Mẹ yêu nay đã vắng bóng tà.
Sương mù che khuất sau đầu núi.
Tìm đâu, tìm mãi mẹ, chẳng ra.
Phật cũng... thèm.
Hai đứa hôn nhau, Phật đứng xem...
Giật mình Phật bảo: Này hai đứa!
Hôn nhau như thế... Phật cũng... thèm.
Trung thu Tết của thiếu nhi
Thanh niên nam nữ họ đi là nhiều
Chẳng may mà có làm liều
Vài ba năm nữa lại nhiều thiếu nhi
Thế rồi lại rủ nhau đi
Bác sĩ nhiều lắm, tội chi không liều
Mấy khi có dịp làm liều
Nếu mà đi ủng chẳng nhiều thiếu nhi
Ủng thì rẻ thối như bi
Nếu cần tớ sẽ xách đi hàng thùng
bài thơ nói về nỗi khổ của các ông chồng
Còn tiền... vợ nói líu lo,
Hết tiền thì... vợ hét, “ho“ suốt ngày!
Còn tiền... vợ hiền như nai,
Hết tiền... vợ mắng như nài quản voi!
Còn tiền... nhỏ nhẹ, hẳn hoi,
Hết tiền... vợ réo như còi hỏa xa!
Còn tiền thì... vợ hiền hòa,
Hết tiền... vợ dữ như là chằn tinh!
Còn tiền... vợ gọi: “Anh... anh“,
Hết tiền... vợ gắt như chanh không đường!
Còn tiền... tình thương... mến thương,
Hết tiền... vợ đạp rớt giường như chơi
Thu đi để lại lá vàng
Anh đi để lại cho nàng thằng cu
Nàng về nàg khoc hu hu
Sao anh không để đồng xu cho nàng
Ước gì em biến thành cau
Để anh là bẹ ôm nhau suốt ngày
Ước gì anh biến thành chày
Để em là cối suốt ngày dã nhau
Đồ Sơn
Chưa đi chưa biết Đồ Sơn
Đi rồi mới biết chẳng hơn đồ nhà,
Đồ nhà tuy xấu tuy già
Nhưng là... đồ thật, không là đồ “sơn”!
ĐÔI MẮT ĐA TÌNH
Đã chôn sống bao chàng trai trẻ
Hai hàng mi là hai hàng hương thẻ
Viếng linh hồn bao kẻ đã qua
Miệng mỉm cười là địa ngục bao la
Lệ rơi xuống bao chàng trai chết đuối
================================================
Thơ vui luận bàn về tuổi già
60 CHƯA PHẢI ĐÃ GIÀ
60 LÀ TUỔI MƠ'I QUA DẬY THÌ.
65 HẾT TUỔI THIẾU NHI
70 LÀ TUỔI MƠ'I ĐI VÀO ĐỜI
75 LÀ TUỔI ĂN CHƠI.
80 LÀ TUỔI YÊU NGƯỜI YÊU HOA.
90 MỚI BẮT ĐẦU GIÀ
ĐÊM ĐÊM VẪN CỨ MẶN MÀ YÊU ĐƯƠNG.
100 CÓ LỆNH DIÊM VƯƠNG.
CƯ' Ở TRÊN ẤY YÊU DƯƠNG THỎA LÒNG.
BAO GIỜ ĐẠN HẾT LÊN NÒNG.
TỪ TỪ NẰM XUỐNG LÀ XONG MÔT ĐỜI.
------------------------------------------------------------------------------
Lấy vợ thì cũng lấy liều mà thôi.
Ban ngày làm việc tả tơi.
Ban đêm hầu vợ, phận tôi đêm trường.
Nằm chung thì bảo...chật giường.
Nằm riêng lại bảo...tơ vương em nào?
Lãng mạn thì bảo...tào lao.
Đứng đắn lại bảo...người sao hững hờ?
Khù khờ thì bảo...giai tơ.
Khôn lanh thì bảo...hái mơ bao lần???
Cả đời cứ mãi phân vân.
Tơ lòng con gái biết mần răng đây
Nhớ em .. thức suốt đêm dài ! ......
Đợi em để ngắm cho phai hết .. sầu ! .......
Nhớ em .. lòng mãi rầu rầu ! .....
Ngũ không ngon giâ'c ... nguyện cầu có nhau !!
XXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX
CHIA TAY
Em viết cho anh bài thơ cuối cùng
Của tình yêu em tìn rằng chưa mất
Và dù ta xa nhau là thật
Tháng ngày đài em chẳng thể quên
Bài thơ cuối, viết , nghẹn đắng trong tim
Giọt buồn rớt thâu đêm không ngủ
Thôi xa anh, bàn tay em không níu giữ
“ Em hứa với mình thanh thản xa anh“
Kỷ niệm lặng yêu trong những sáng ngọt ngào
Anh còn nhớ? và em chưa quên được
Bài thơ cuối mắt môi nào còn ướt
Dẫu đông đầy vẫn hứa :
Mình thanh thản nhé anh
Hôm qua em dậy đi tè
Có thằng khốn nạn nó đè em ra
Tưởng rằng nó sờ mó qua loa
Nào ngờ nó đóng cả cái mả cha nó vào
Mả cha nó cứng hơn sào
Em càng rãy rụa nó càng vào sau
Lúc đầu em thấy đau đau
Về sau em thấy vừa đau vừa buồn
Anh đã cho tôi fút tuyệt vời ...
Nắng vàng mơ mộng chuyện lứa đôi ....
Mây hồng lơ lững chiều thơm ngát ...
Một phút bên ai nhớ muôn đời ......
&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&
Đêm qua mơ được về nhà
Được hôn cô bé hóa ra hun nhầm
Hôm sau cả bọn cười ầm
Hôm qua thằng ấy hôn nhầm phải tao
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Bước chân zô quán đèn mờ
Ngồi gần con gái không sờ là ngu
Thà rằng cắt tóc đi tu
Ngồi gần con gái ngu sao không sờ
....................................................................................
NẾU
Nếu biết ngày mai em lấy chồng
Anh về cắt..dái...vứt xuống sông
Một đàn cá diếc bâu vào rỉa
Em đứng trên bờ có tiếc không
***********************************************************************
10 thằng đi học 9 thằng chơi
3 thằng đến lớp 2 thằng ngủ
Còn lại thằng kia cũng gật gù
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
THƠ THANH NGHĨA TỤC
Ti vi đen trắng nhà mình
Vừa đập vừa vỗ mà hình không lên
Chạy sang tị vi nhà bên
Mới sờ đến núm đã rên ầm ầm
aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
THƠ VUI
Bướm đồng động đến thì bay
Bướm nhà động đến,lăn ngay ra giường
chim đồng bóp cái chết ngay
Chim nhà càng bóp càng ngày càng to
2010
kkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkk
THƠ HÀI
Anh đi công tác Pờ Lây
Ku dài dằng dặc biết ngày nào ra
Còn Em Em vẫn ở nhà
Cửa (nhà) mình em mở người ra kẻ vào
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>
PHẬN Ở RỂ
Phận râu... này ở bên nhà vợ
Làm cái gì cũng sợ mếch lòng
Lúc đang “tâm sự” trong phòng
Sợ cô em vợ tồng ngồng rình... nghe!
Gia tài? Chỉ một xe mới... sắm
Rất nâng niu, đi chẳng dám đi
Nhưng thằng em vợ thường khi
Mượn đi ghẹo gái, “vọt” thì... hết ga!
Tiền thì ít, gặp cha vợ... mượn
Phải móc ra, chớ “hưỡn” được sao?
Nhiều khi “kẹt” quá, ước ao...
Giá như được trả mấy hào, cũng... vui!
Những lúc bạn tới lui thăm viếng
Phải nói năng kín tiếng, kẻo... phiền
Dù là những chuyện rất... riêng
Mẹ vợ nghe được thì... điên cái đầu!
Lúc ăn phải nhìn sau ngó trước
Lại thường xuyên rót nước bưng... hầu
Giận vợ, chẳng dám lầu bầu
Mà luôn phải biết gật đầu “dạ, vâng...”!
Đúng là “ở rể”... sướng thân!?!
oooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooo
THƯƠNG ANH
Thương anh không biết để đâu
Để vào tập vở thuộc làu từng trang
Ngày thì ôm vở lang thang
Đêm về lật vở hỏi hang chuyện tình
Tập vở in đậm bóng hình
Từng câu từng nét chỉ mình tên anh
Người ta thấy nhỏ học hành
Cã ai nào biết ngọn ngành tương tư.
????????????????????????????????????????????????
THƠ TÌNH 14/2
Anh yêu em,anh chỉ nói thế thôi
Nói thế thôi cũng đã thừa rồi
Vì tình ái đâu cần ngôn ngữ
Tình từ tim, mà ngôn ngữ từ môi
Anh yêu em, em đã hiểu lâu rồi
Em đã hiểu từ ban đầu gặp gỡ
Anh hỏi thăm đường, em trỏ lối, thế thôi!
Em hiểu anh trong dáng dấp bồi hồi
Trong ánh mắt ngập ngừng xao xuyến
Em hiểu anh trong nắng chiều lưu luyến
Em hiểu anh từ tình mới đâm chồi
Từ hạnh phúc còn như bỡ ngỡ
Trong hồn anh quen nếp đau thương...
Có những đêm trăng óng ánh trên đồng
Trăng tắm sáng lên đầu em tóc rối
Trăng lấp ló qua hàng cây gió thổi...
Em là vầng trăng ngọc của đời anh
Anh không em, anh sẽ sống âm thầm
Như những tối trăng vàng lặn bóng
Đi bên em nghe ái tình đập sóng
Trong lòng anh hạnh phúc chan hòa
Ôi phút giây không thể xóa nhòa
Giây phút ấy, tình em chói tỏa
Ở trong anh, và tất cả xung quanh!
Anh ôm em, em ngạt thở vì anh
Nhưng em biết lòng anh say đắm quá
Gì ngây ngất bằng hôn lên đôi má
Mịn như hoa và đượm hương da!
Nắm tay em bao đau khổ phai nhòa
Khắp vũ trụ chỉ còn thương mến
Tình của em nhiệm mầu vô bờ bến
Hồn anh hầu tàn úa lại rờn xanh
Đời anh như chim hót trên cành
Tươi mát tựa màu xuân thơm ngát
Giọng ai buồn ngân nga câu hát
Bừng cơn mơ, trăng lạnh đã lên cao...
Gió ngoài song hiu hắt thổi vào
Rơi mấy cánh hoa đào trên chậu sứ.....
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
NGÀY TÌNH YÊU
Bình pha lê mẹ đặt
Lên bàn từ chiều qua
Hồi hộp chờ con gái
Ôm về một bó hoa
Hồng nhung hay hồng trắng
Một bông hay rất nhiều
Hay vẫn là Cẩm chướng
Loài hoa mà con yêu
Mẹ vẫn ngồi tưởng tượng
Bao thắm tươi dịu dàng
Theo con về với mẹ
Thơm từ chân cầu thang
Tưởng tượng rồi mong ước
Rồi thấp thỏm lo xa
Mãi đến trưa chẳng thấy
Hoa theo con về nhà
Bình pha lê vẫn đợi
Mẹ vẫn ngồi chờ mong
Ngày tình yêu sắp hết
Ai tặng con hoa hồng?
Nguyễn Phương Thủy
oooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooo
Cuộc đời anh như một ly rượu nhỏ
Rót cho đầy hai chữ''Yêu em“
Anh yêu em sao em quá vô tình.
Hất một cái hồn tôi ngoài cửa sổ
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
KY NIEM
“Kỷ niệm là phút chia tay còn lưu luyến
Là con đường ngập nắng vội mưa mau
Là ngập ngừng chưa dám gọi tên nhau
Cổng trường ai đứng đón ai giờ tan học
================================================
Bơm xe đạp
Đưa tay bóp thử cái xem sao
Thấy nó mềm nên đút vòi vào
Vặn vặn, xoay xoay rồi đứng dậy
Nhấp nhổm xuống, lên, dấn ào ào
Mệt mỏi, mồ hôi đầy trên trán
Nữ khách đâm lo, nói thì thào
- Anh ơi cẩn thận không chửa đấy
- Tôi dấn thế này chửa làm sao
eeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee
10 tiêu chuẩn yêu
Hai yêu anh có Pơ-giô cá vàng
Ba yêu nhà cửa đàng hoàng
Bốn yêu hộ khẩu rõ ràng thủ đô
Năm yêu không có bà bô
Sáu yêu Văn Điển ông bô sắp về
Bảy yêu anh vững tay nghề
Tám yêu sớm tối đi về có nhau
Chín yêu gạo trắng phau phau
Mười yêu nhiều thịt ít rau hàng ngày.
mmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmm
Hai vợ chồng làm cùng ngành xuất bản sách, đêm tân hôn của họ thật thơ mộng, họ nói với nhau đủ chuyện từ chuyện gia đình, yêu đương, bè bạn, nghề nghiệp, anh chồng ôm vợ rùi âu yếm:
Sách mới cho nên phải đắt tiền
Chị vợ cùng nghề nghe lìn ứng khẩu đọc típ:
Hôm nay xuất bản lần đầu tiên
Anh chồng ghì chặt vợ vào lòng mình đọc:
Anh còn tái bản nhiều lần nữa
Chị vợ sung sướng đọc qua hơi thở gấp vì quá phê:
Em để cho anh giữ bản quyền
Vài năm sau cô vợ đọc:
Sách đã cũ rồi phải không anh
Sao nay em thấy anh đọc nhanh
Không còn đọc kỹ như trước nữa
Để sách mơ thêm giấc mộng lành
Anh chồng ngâm nga than thở:
Sách mới người ta thấy phát thèm
Sách mình cũ rích, chữ lem nhem
Gáy thì lỏng lẻo, bìa lem luốc
Đọc tới đọc lui truyện cũ mèm
Cô vợ thanh minh:
Sách cũ nhưng mà truyện nó hay
Đọc hoài vẫn thấy được bay bay
Đọc xong kiểu này rồi kiểu khác
Nếu mà khám phá sẽ thấy hay
Anh chồng lầu bầu:
Đọc tới đọc lui mấy năm rồi
Cái bìa sao giống giấy gói xôi
Nội dung từng chữ thuộc như cháo
Nhìn vào hiệu sách nuốt không trôi
anh hàng xóm nghe được liền lẩm bẩm:
Sách cũ nhưng mà tôi chưa xem
Nhìn anh đọc miết thấy cũng thèm
Cũng tính hôm nào qua đọc lén
Liệu có trang nào anh chưa xem
Rồi cha hàng xóm làm tiếp nữa, coi sách có xiêu lòng cho coi... 1 lần không:
sách cũ người ta, mới của mình
Mài dùi kinh sử lắm đường binh
Đêm đêm mò mẫm dzâm ba bận
Đề tên đóng dấu, sách của mình
sách cũ người ta, mới của mình
ai chê, ai bỏ, tui sẽ rinh
dùi mài kinh nghiệm học trên sách
đóng dấu đề tên sách của mình
cô vợ tức mình ông chồng, nên sẵn có cha hàng xóm, rao hàng quảng cáo... sách lun:
sách cũ tuy sờn nhưng còn thơm
không đọc mở ra vẫn mất hồn
từng chữ dâng hương tình cao ngất
sách cũ nhưng sao vẫn còn thương
sách cũ phản phất vẫn mùi hương
càng thêm thích thú những khi dzòm
ngâm nga đọc kỹ từng nét đẹp
chữ viết thật tròn trông dễ thương
cha hàng xóm nói với ông chồng:
sách cũ nhưng tui vẫn muốn xem
cũ ông, mới tui nên rất thèm
định bữa hôm nào ông đi khuất
qua mượn chị nhà đọc biết thêm
hôm nào tui sẽ phải sang xem
sách tốt sao ông chê cũ mèm
lỏng gáy, hư bìa tui sẽ sửa
nâng bìa, độn gáy, lắm kẻ thèm
sách cũ người ta, mới của mình
ai không thương tiếc, tui sẽ rinh
sách tuy có cũ, truyện hữu tình
nâng niu từng chữ, sách của mình
cô vợ cảm động thút thít:
giấy rách xin anh giữ lấy lề
lúc mới thơm tho lắm kẻ mê
nay sờn, rách cũ xin thương tiếc
xin đừng vùi dập, chớ có chê.
một bữa anh chồng quay về bắt gặp vợ..... tò te với anh hàng xóm, thấy chồng sắp gây sự, cô vợ lúng túng mặc quần vào rùi lại cởi ra rùi nói:
mẹ cha dạy siêng sách thánh hiền
anh không nghe lời để ngả nghiêng
hàng xóm bất nhẫn nên qua mượn
mới vài trang khen là sách tiên
cha hàng xóm đang phê giữa chừng xoa dịu:
sách thánh hiền mới xong một nửa
nửa trên thuộc nửa dưới chưa
chữ nghĩa không giỏi nên hơi chậm
ba người cùng đọc sách mau thưa ( chơi tay ba ).
Hay thì thanhks giùm nhe bà con.
Ngày gửi: 11/07/2008 - 09:06
=================================================
em chẳng thể nào quên được anh đâu
Dẫu đã bao lần nhắc mình đừng nhớ
Dẫu cố gạt anh ra khỏi niềm trăn trở
Nỗi nhớ chẳng vâng lời, nối nhớ cứ tìm anh
Em cố tìm sự lãng quên trong sắc trời xanh
Lại thấy anh chập chờn sau vòm lá
Chỉ một mình anh thôi mà nay bỗng hóa
Anh giữa đan xen, anh giữa cuộc đời
Cứ ngỡ gặp anh trong tiếng cười
Trong xao xác mưa rơi trong thì thầm tiếng lá
Trong tất cả vui buồn em có
Nghĩa là trong tất cả dẫu vắng anh.....
hhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh
Biết trái tim chẳng có tội gì đâu
Khi anh không thể yêu em hơn nữa
Biết chuyện chúng mình rồi sẽ thành tan vỡ
Vẫn bất ngờ,vẫn tiếc nuối,ngẩn ngơ...
Chẳng muốn tin đâu anh đã dối lừa
Tình yêu cả tin em trao anh nồng cháy
Chẳng muốn tiếc về thời nông nổi ấy
Em bồi hồi,em vội vã,em yêu...
Hãy tha thứ nghe anh có biết bao điều
Em không thể và chúng mình... không thể
Sao hôm _Sao mai cách xa đến thế
Câu thơ này có tới được cùng anh
Có ích gì đâu biển cứ mãi biếc xanh
Em mãi yêu anhmột tình yêu ...không thể
Nắng quái chiều đang tìm về chốn ngủ
Em bé nhỏ tội tình biết trú ngụ về đâu.LOVE U!
Anh có thể là chỗ dựa của em không?
Em yếu đuối nên cần che chở
Em hay vấp nên cần nâng đỡ
Em dại khờ nên chẳng biết lo toan
Em đem cả cuộc đời phó mặc cho anh
Dù may rủi thôi cũng đành cam chịu
Yêu thương ơi,chắc rồi anh sẽ biết
Khi yêu em anh sẽ khổ rất nhiều
Nếu có thể sương tan vào cỏ
Thì em tin cỏ sẽ rất xanh
Nếu có thể em tin vào anh
Thì em tin anh cũng xanh nhu cỏ.
Chưa đủ nhớ để gọi là yêu
Chưa đủ quên để thành xa lạ
Anh ám ảnh em giữa hai chiều nghiệt ngã
Ngiêng bên này lại chống chếnh bên kia
Ngôi sao nào thổn thức giữa trời khuya
Dịu dàng quá lời thì thầm của gió
Ngủ ngoan thôi ngọn cỏ mềm bé nhỏ
Biết đâu chừng thiên sứ đứng vây quanh
Trái tim đa mang trở tình yêu chòng chành
Quên với nhớ lắc lư nhịp sóng
Anh là gì giữa bốn bề vang vọng
Em ngẹn lòng khi thốt gọi thành tên.
Anh ngỏ lời yêu em
Vào một đêm trăng khuyết
Bởi tình yêu tha thiết
Biết tròn trước đêm rằm
Em vui lúc trăng tròn
Chạnh lòng khi trăng khuyết
Anh ơi anh có biết
Trăng hay tình lứa đôi?
Sao anh vội ngỏ lời
Vào một đêm trăng khuyết
Để bây giờ thầm tiếc
Một vầng trăng chưa tròn!
Mai sẽ về xé nát mấy trang thơ
Vặt vãnh đôi câu ngày xưa em thích
Lời không văn hoa như vần cổ tích
Nhưng ít nhiều gói ghém tấm tình ta
Mai sẽ về xoá nốt khúc tình ca
Thuở mặn nồng ta cùng hoà cung điệu
Tiếng đàn tôi, giọng hát em, huyền diệu
Âm ba thành nhịp nối của đôi tim
Mai sẽ về lật úp bức hình em
Cho nhớ nhung nhạt nhoà trên bụi phấn
Mong một ngày cõi lòng thôi vương vấn
Vết đau này rồi chắc cũng dần nguôi
Mai sẽ về quay ngược tấm gương soi
Tự dối mình không vì em tiều tụy
Vẫn thấy ngày mai còn điều thú vị
Cố vươn lên đi trọn khoảng đời thừa
Anh - Hiện Thực Trong Em
Và thế rồi em đã gặp được anh
Chẳng phải trong mơ mà một điêù rất thực
Em đã biết làm thơ gởi theo niềm cảm xúc
Rất thẹn thùng ,e ấp tuổi yêu nhau
Cũng có thể anh không hiểu hết được đâu
Những ước mơ,những nụ hôn đâù vụng dại
Như hoa thơm vào đâù mùa em hái
Trao cho anh ..là mãi mãi ..Anh ơi!
Nếu một ngày như chiếc lá Thu rơi
Anh bỏ đi không một lời nhăn nhủ
Thì anh nhé ! Hãy nhớ về chốn cũ
Vẫn có em ..ôm nôi² nhớ đợi anh về
Tình yêu nào không có những đam mê
Em cũng thế ..không khác gì ai hết
Chỉ có khác ,em yêu anh với tình nồng tha thiết
Thật cuồng si,mãnh liệt đến không ngờ
Em mong muô'n một lần không phải chỉ trong thơ
Mà hiện thực ,anh hiện về trước mặt
Trong tình yêu có những điêù được ,mất
Để có anh ...em chấp nhận mọi điêù !
Ai có thể tự mình lý giải được tình yêu
Là đong đếm ,để cho ,để nhận ?
Em chỉ biết tình em là chân thật
Chỉ trao anh ...tất cả với tim nồng
Ở phương này anh có biết hay không ?
Đếm thời gian em mong ngày gặp gở
Ta sẽ bên nhau ,sẽ không rời nhau nửa
Hạnh phúc nào bằng ...Có phải vậy không anh ?!
Bởi em khờ hay vì anh phản bội
Chút ân tình trao vội bỏ đi
Hứa thật nhiều nhưng giờ có đưỢc chi ?
Em oà khóc giữa giòng đời bạc bẽo
Anh đưa tay bảo ta cùng móc nghéo
Em nào ngờ tình hai nẻo ta chia
Để rồi nay em nước mắt đầm đìa
Đứng trong theo một mối tình xa khuất
Em trách anh ? hay vì sao ấm uất ?
Em từng nhìn đời bằng hạnh phúc vui tươi
Anh đan tâm dập tắt mất nụ cười
Dang tay rộng đón phương trời xa lạ
Giám trách ai, em là người thua thiệt
Yêu một lần tim vạn nhát thương đau
Em lầm tưởng trong giây phút ngọt ngào
là tình yêu của vĩnh hằng vĩnh cửu ...
Đêm tàn canh, em thức hoài không ngủ
Anh dửng dưng quay mặt bước càng xa
Em gằng lòng “nước mắt là ngọc ngà“
Nhưng te tái, lòng đau ôi nát dạ !!!
DÂN HÀ TÂY – DÂN NINH BÌNH
Chùa Hương từ trước tới giờ
Lắm kẻ nơi ấy chực chờ để... moi
Riết thành thông lệ mà thôi
Dân chèo thuyền rất giỏi vòi vĩnh cơ!
Hà Tây cảnh đẹp nên thơ
Nhưng người trên đấy mắt mờ vì tham!
Tôi từng đến đó viếng thăm
Và chứng kiến cảnh làm tiền phát kinh
So với Tam Cốc thật tình
Tôi yêu cô bác Ninh Bình nhiều hơn
Tuy họ nghèo/rách mà thơm
Không gian, không lận và không kèo nài
Được vậy mới đáng khen thay
Gây ấn tượng đẹp, nhớ hoài mến thương.
Lòng em như quán bán chè
Rộn ràng, náo nức trưa Hè mà thôi
Lòng anh như cánh bèo trôi
Buồn thiu, hiu hắt thương đời long đong.
Lòng em như thể lá Môn
Đổ bao nhiêu nước cũng dồn nơi nao!
Lòng anh như biển dạt dào
Bao la chan chứa ngọt ngào yêu thương.
Lòng em như đóa Hướng Dương
Suốt ngày xoay trở theo phương mặt trời
Lòng anh như cái giếng khơi
Luôn luôn chừng mực không vơi chẳng đầy.
Học ngoan chợt thấy mình hư
Học khôn nhận thức hình như mình khờ
Học nhiều chỉ nhớ sơ sơ
Học nhún nhường biết so đo với đời
Học thua thiệt đủ kiếm lời
Học bảo thủ kịp theo thời kẻo quê
Học khen, khéo vẽ thành chê
Học cách chân thật mai về gian manh
Học độc ác tránh làm lành
Học tiểu nhân, hiểu cao thanh thế nào
Học cay đắng, quý ngọt ngào
Học nghèo thừa nhận sang giàu vẫn hơn.
Học thất bại, muốn thành công
Học chung thủy, đổi thay lòng cho nhanh
Học bảo vệ, phá tanh bành
Học cống hiến chán, tranh giành mới vui!
Em cứ ca cứ hát.
Anh sẽ lo rửa bát.
Anh sẽ lo quét nhà.
Anh sẽ lo giặt là.
Em uống gì anh pha.
Chợ gần hay chợ xa.
Anh lần ra được hết.
Món em ưa anh biết.
Em cứ chờ mà xem.
Em đánh phấn xoa kem.
Anh nhặt rau vo gạo.
Em ung dung đọc báo.
Anh tay nấu tay xào.
Anh tự làm không sao.
Đừng lo gì em nhé.
Tà áo em tuột chỉ.
Đưa anh khâu lại giùm.
Nho anh mua cả chùm.
Buồn mồm em cứ nếm.
Bạn gái em mà đến.
Cứ vô tư chuyện trò.
Anh tắm cho thằng cu.
Rồi anh ru nó ngủ.
Màn hình bao cầu thủ.
Nghe em hét “vào rồi“.
Hết một ngày em ơi.
24h thôi nhé.
Nấu cơm rửa chén quét nhà kinh niên
Mau cùng kết hợp họp liền
Nghiệp Đoàn Rửa Chén ký tên vô đoàn
Cùng nhau tương trợ kết đàn
Đình công bãi thị đập bàn đập niêu
Bao nam lao động tiêu điều
Giờ đây “giải phóng” dẹp điều tai ương
Liệu hồn mấy ả cô nương
Nghiệp Đoàn sức mạnh phô trương phất cờ
Phen này quyết chẳng ngu ngơ
Nhất tề nổi dậy niềm mơ bao ngày!...
Được thì nở mặt nở mày
Không thì phơi xác banh thây ngoài đồng
Tiêu Tương nợ kiếp anh hùng
Sông sâu anh nhảy quyết không dọn nhà
Bia tươi rửa hận đàn bà
Suốt đời rửa chén chẳng thà hy sinh
Lòng anh đã sớm bất bình
Từ khi kí kết cảm tình với em
Tưởng rằng mặc sức lem nhem
Ai ngờ vỡ mộng giữa đêm không đèn
Ánh trăng chưa dứt bên thềm
Nàng lôi anh dậy gấp mền gấp chăn
Lại còn la ó cằn nhằn
Bắt anh xuống bếp nấu ăn cho nàng
Còn nàng sửa soạn đoan trang
Kịp giờ để dến cửa hàng shopping
Lúc anh đi đứng thưa trình
Không nàng nổi trận lôi đình nguy to
Trước giờ anh vẫn đắn đo
Nhưng không dám nói lý do với nàng
Bây giờ đã có Nghiệp Đoàn
Hợp quần sức mạnh gấp ngàn mấy em
Thế như lửa đốt kà-lem
Có ngon chống mắt mà xem bàn cờ
Các cô dừng có ong-đơ
Mau mau đổi tánh về thờ quân phu
Mai mốt em về mưa có rơi
Áo trắng còn chia vạt xa rời
Bướm ong còn có bay đầy ngõ
Lối nhỏ đêm nào trao chiếc hôn.
Mai mốt em về bóng lá khua
Tình ca theo gió nhẹ giao mùa
Khơi trong triền nhớ hồn say đắm
Mật rót trong lòng âu yếm xưa.
Mai mốt em về cỏ thiết tha
Góc trái tim em chổ thật thà
Men nồng chất ngất ngàn hương nội
Em đã say tình hay lá hoa.
Mai mốt em về trăng xôn xao
Lồng lộng trong đêm áo lụa đào
Thỏ thẻ Quỳnh hoa cùng Dạ Lý
Ai tắm trăng vàng thẹn ánh sao Mai mốt em về mưa có rơi
Áo trắng còn chia vạt xa rời
Bướm ong còn có bay đầy ngõ
Lối nhỏ đêm nào trao chiếc hôn.
Mai mốt em về bóng lá khua
Tình ca theo gió nhẹ giao mùa
Khơi trong triền nhớ hồn say đắm
Mật rót trong lòng âu yếm xưa.
Mai mốt em về cỏ thiết tha
Góc trái tim em chổ thật thà
Men nồng chất ngất ngàn hương nội
Em đã say tình hay lá hoa.
Mai mốt em về trăng xôn xao
Lồng lộng trong đêm áo lụa đào
Thỏ thẻ Quỳnh hoa cùng Dạ Lý
Ai tắm trăng vàng thẹn ánh sao
--------------------------------------------------------------------------------
Quần em khoá đúc bằng Đồng
Đố anh phá được làm chồng của em
Súng lục Anh lắp đạn vàng
Anh quỳ anh băn phá tan khoá đồng!
--------------------------------------------------------------------------------
Trời sanh con gái làm chi,
Trời sanh con gái để đì con trai!
Trời sanh con gái nói dai,
Ðể còn thuyết phục con trai thua mình.
Trời sanh con gái có tình
Con trai dẫu có đa tình cũng thương
Trời sanh con gái dễ thương,
Con trai gặp mặt vấn vương suốt đời
Trời sanh con gái hay cuời,
Ðể con trai thấy rụng rời con tim.
Trời sinh con gái thức đêm
Để con trai phải thức đêm theo hầu
Trời sanh con gái mắt nâu
Mỗi lần rơi lệ âu sầu lòng trai.
Trời sanh con gái có tài
Phá con trai để tranh tài thấp cao
Trời sanh con gái đẹp sao
Một lần gặp gỡ trai sao nỡ lòng
Trời sanh con gái nói “hông“,
Ðể con trai phải rối lòng nghĩ suy!
Trời sanh con gái có duyên
Để con trai phải đảo điên cả đời
Thấy em đang ...ái dưới gốc dừa
Tức thì anh hỏi: Làm chí rứa?
Đáp rằng: Rửa lại mảnh tình xưa
Vô tình anh gặp em
Rồi vô tình thương nhớ
Đời vô tình nghiệt ngã
Nên chúng mình yêu nhau
Vô tình nói một câu
Thế là em hờn dỗi
Vô tình anh không nói
Nên đôi mình xa nhau
Chẳng ai hiểu vì đâu
Đường đời chia hai ngả
Chẳng ai có lỗi cả
Chỉ vô tình mà thôi
Vô tình suốt cuộc đời
Anh buồn đau mải miết
Vô tình em không biết
Tôi yêu em đến nay chừng có thể
Ngọn lửa tình chưa dễ đã tàn phai;
Nhưng không thể để em bận lòng thêm nữa,
Hay hồn em phải đượm bóng u hoài.
Tôi yêu em âm thầm không hy vọng,
Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen,
Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm,
Cầu cho em được người tình như tôi đã yêu em
OK em đã mở ra sẵn sàng
Thơ hài...
Đời trai nay đã thôi rồi
Tin (bọn) mày lấy vợ rụng rời lòng tao
Ngày xưa bay nhảy thế nào
Tự nhiên mày lại vướng vào vợ con
Vợ con là cái lồng son
Đường vào thì có chẳng còn đường ra
Vợ mày là con người ta
Nghĩ mày với nó chẳng bà con chi
Vợ mày là cái quái gì
Mà mày ngu dại mày đi vào tròng
Thuyền quyên là bẫy anh hùng
Bao người đã chết mày không thấy à
Ngày xưa mày vẫn ba hoa
Thằng ngu thì mới chịu sa lưới tình
Bây giờ cáo đã thành tinh
Đã thấy bẫy sập còn xin được vào
Độc thân thật sướng biết bao
Bao nhiêu con gái đua nhau lôi mời
Bây giờ đã có vợ rồi
Đi về bẩm báo chạy trời khỏi mưa
Tiền lương hàng tháng phải đưa
Tiền xài mua sắm phải thưa với bà
Làm trai rửa bát quét nhà
Vợ gọi thì dạ còn ra nỗi gì
Bạn bè rủ nhậu chẳng đi
Sợ về ngủ thảm tối thì hết hơi
Ôi ôi ôi hỡi mày ơi
Coi như tao khóc cho đời bạn tao
Tôi âm thầm nhìn dòng đời lặng lẽ
Đưa tôi qua, những khúc rẽ cuộc đời
Đã qua rồi ở lứa tuổi đôi mươi
Những mơ ước, nụ cười giờ xa vắng
Ngậm bồ hòn... ôi xót xa vị đắng
Giọt lệ trần như vương nặng bờ môi
Mong ngày trôi, cuốn đời tạm qua rồi
Và ngày mới chôn vùi ký ức cũ
Mưa có cạn... sao đời dường chưa đủ
Nắng có còn... sao liễu rũ úa vàng
Xuân qua rồi, bóng nghiêng đổ đông sang
Hồn thổn thức, giữa tim nàng thu đổ
Không đủ ấm ánh luồn qua cửa sổ
Như gió lơi không đủ cuốn buồn đi
Mây lững lờ như ẩn dấu xuân thì
Mưa không xóa điều gì còn ở lại
Và ở lại trong ta là mãi mãi
Những vấn vương còn đọng ở nơi đây
Giữa hồn côi, ôi thân xác hao gầy
Một mơ ước mai này rồi gặp lại
Gọi nàng bằng chữ em nuôi,
Từ nuôi đến bạn thật mùi như thân,
Bạn thân sao thấy thật gần,
Còn hai phân nữa là phần người yêu,
Yêu nhau chẳng đặng được nhiều,
Nhiều khi trắc trở buồn hiu ưu phiền,
Dây dưa khổ lụy tình duyên,
Em nuôi hai chữ làm điên cuộc đời,
Nàng ơi chớ có lắm lời,
Lời thương rốt cuộc khổ đời anh nuôi.
Ai ơi có biết thất tình?
Thất tình có nghĩa là mình cô đơn,
Thất tình có tủi, có hờn,
Hình như tôi đã có hơn nhiều lần,
Mười bảy rước họa vào thân,
Thư trao tình gởi để cần em thương,
Tiếc thay tình đã vấn vương,
Ngây thơ trong trắng tình trường không xong,
Tình đầu vốn đã không thông,
Bảy lăm chia cắt tình nồng sang sông,
Hăm lăm tưởng đã được lòng,
Theo em, em bảo: học xong hãy bàn,
Ối giời! tình lại sang ngang,
Bảy năm đại học chứa chan sách đèn,
Cuộc đời vẫn mãi tối đen,
Em đi (*), tôi lại một phen thất tình,
Băm lăm ngó lại chính mình,
Cu ki một bóng một hình như ai,
Cuộc đời chẳng được gì may,
Tình buồn tái phát như hai tình đầu,
Theo nàng vốn đã khá lâu,
Nhiều năm kinh nghiệm âu sầu yêu đương,
Vậy là ba bận nhớ thương,
Nhớ thương người cũ làm vương vấn tình,
Đời tôi thích chữ thất tình,
Con tim chung thủy để mình mộng mơ,
Yêu em là chuyện tình cờ,
Mất em cũng chuyện tình cờ mà thôi!
Đã bấy lâu nay bác tới nhà.
Trẻ thời đi vắng, chợ thời xa.
Ao sâu nước cả, khôn chài cá,
Vườn rộng rào thưa, khó đuổi gà.
Cải chửa ra cây, cà mới nụ,
Bầu vừa rụng rốn, mướp đương hoa.
Đầu trò tiếp khách, trầu không có,
Bác đến chơi đây ta với ta.
Họ hàng hang hốc đến xem rộn ràng
Đáng nhẽ pháo nổ đùng đoàng
Nhưng vì cấm pháo, cả làng im re
Tám giờ có 1 chiếc xe
Cắm đầy hoa hoét le te đi vào
Trẻ con bu tới ào ào
Đứa thì sờ lốp, đứa vào bóp phanh
Mẹ em la ó thất thanh
Tiên sư bố lũ trẻ ranh quê mùa
Bố em thấy thế nói đùa
Bà lên thành phố mới vừa mấy năm
Trang điểm thuê hết năm trăm
Đang từ đầu ngõ xăm xăm đi vào
Gặp ai cũng toét miệng chào
Thì ra éo biết đứa nào cô dâu
Chín giờ khách khứa đã bâu
Ồn ào náo nhiệt như trâu xổng chuồng
Cô dâu trang điểm trong buồng
Một lũ gái gú dựa tường đứng xem
Mười giờ đã thấy bem bem
Xe nhà chú rể màu kem, đi vào
Chú rể đáng mặt anh hào
Cao đúng mét rưỡi, đang chào bà con
Chủ hôn đứng dậy lon ton
Quát tháo inh ỏi như còn thanh niên
Hai họ chào hỏi liên miên
Cô dê chú rẩu thì đần mặt ra
Mong sao đám cưới qua loa
Để đêm hí hí, thế là xong phim
Bao năm mỏi gối đi tìm
Giờ coi như đã chết chìm cùng nhau
Chủ hôn nói một lúc lâu
Bỗng nhiên Mic tịt ( đầu dây bị chờn)
Chả biết làm cách nào hơn
Chủ hôn ngồi xuống kệ con bà mày
Bây giờ đến đoạn trao tay
Chú rể rút nhẫn mặt mày buồn thiu
Khách khứa thì líu tìu tìu
Đứa bảo 2 chỉ, đứa thì một cây
Cô dâu hỏi nhỏ : vàng tây?
Chú rể quắc mắt : tây thế éo nào?
Nhẫn anh mua ở Hàng Đào
Em an tâm nhớ, Thôi, vào thắp hương.
Cả 2 đứng trước hương đường
Cô dâu tranh thủ soi gương, vuốt đầu
Chú rể nét mặt âu sầu
Cắm đầu xuống vái, rất lâu, rồi chuồn
Cô dâu cũng có vẻ buồn
Nắm tay bà mẹ, lệ tuôn ầm ầm
Chú rể đóng cửa đánh rầm
Cô dâu giật thót, đâm đầu vào xe
Đến chiều đám cưới vắng hoe
Cô dâu gọi điện : đã về đến nơi
Bố em thở hắt một hơi
Thế là cục nợ có nơi rước rồi
Nhưng tìm mãi đến bây giờ không thấy
Tình yêu của tôi ơi? Em là ai vậy?
Sao để tôi tìm, tìm mãi tên em
Chiều dần buông, thành phố vào đêm
Sân cỏ, đường cây từng đôi ríu rít
Họ may mắn hơn tôi, hay họ không biết
Nửa của mình hay nửa của ai?
Tôi đi tìm cái nửa của tôi
Và có thể suốt đời không tìm thấy
Nên chẳng còn em tôi đành sống vậy
Không lấy nửa của ai làm nửa của mình
Cái na ná tình yêu thì có trăm ngàn
Nhưng đích thực tình yêu chỉ có một
Nên nhiều lúc lầm tưởng mình đã gặp
Nửa của mình nhưng nào phải của mình đâu
Không phải của mình, chẳng phải của nhau
Thì thượng đế ơi, đừng bắt tôi lầm tưởng
Bởi tôi biết khổ đau hay vui sướng
Là đúng sai trong tim nửa của mình
Tôi đi tìm em, vâng tôi đã đi tìm
Và có thể trên đời này đâu có
Em cũng đi tìm, tìm tôi như thế
Chỉ có điều chưa nhận ra nhau./.
Những hoa hồng tái nhạt
Em có hiểu vì đâu ?
Những hoa tím im lặng
Trên cánh đồng xanh màu ?
Vì sao trên không trung
Chim sơn ca thán khóc ?
Vì sao đóa hoa thơm
Tỏa một mùi chết chóc ?
Vì sao trên cánh đồng
Mặt trời buồn ảm đạm ?
Sao trái đất quạnh hiu
Mang một màu tang xám ?
Vì sao anh đau khổ
Em hãy nói giùm anh
Em nói đi em hỡi
Vì sao em bỏ anh ?
BÙI SẠCH SƯU TẦM
“ Đừng bao giờ thổ lộ tình yêu
Tình yêu không cần thổ lộ
Hãy để tình yêu như ngọn gió
Lặng lẽ trôi trong trời chiều.
Tôi dại khờ, tôi thổ lộ tình yêu
Cùng cô gái mà tôi yêu quý -
Tôi van xin, tôi đau buồn, năn nỉ ...
Nhưng rồi cô gái bỏ tôi.
Nhưng rồi cô gái bỏ tôi.
Và một người bỗng từ xa, ngày nọ
Đến lặng lẽ, âm thầm như ngọn gió
Rồi thở dài, dắt cô gái cùng
Ngày lại nối ngày trên ngón tay,
Phố nhỏ tôi đi bỗng hóa dài...
Chân trời mây phủ khăn choàng xám,
Có phải mây mù thương nhớ ai!!! ( ? ).
Mưa vẫn rơi hoài trên áo tôi...
Ngọn gió nào bay cọng tóc mềm,
Lá khô dệt áo vàng trước ngõ,
Đá sầu in dấu bước chân quen.
Tôi thấy mùa đông đến thật gần,
Sáng ngày hơi lạnh phủ trong sân...
Nắng chiều vội tắt bên song cửa,
Nghe nỗi cô đơn gọi mấy lần...
Tôi giữ lửa hồng trong trái tim,
Ngày vui tôi vẫn mải đi tìm...
Nơi đây bao bóng người xa lạ,
Biết gửi cùng ai mấy nỗi niềm ( ?
Trời lại đổi mùa, khơi gió Đông
Em nghe rét lạnh thoáng qua lòng
Chờ anh trao một vòng tay ấm
Che chở, vỗ về như ước mong
Sao lá không về đây hở anh
Để cho cây đứng đó trơ cành?
Chắc là xa lá cây buồn lắm
Em chẳng bao giờ xa cách anh!
Giọt nắng nghiêng mình thương nhớ ai
Hình như em thấy thoáng phôi phai
Tình em chẳng đổi màu như nắng
Vẫn mãi yêu anh những tháng ngày
Này mắt, môi chờ trong dấu yêu
Nụ hôn nồng đượm, xóa cô liêu
Cho nhau cả đất trời thơm ngát
Dệt mộng, ươm mơ, giấc mỹ miều
Và thế, anh là trăng của đêm
Còn em là một áng mây hiền
Mây ôm trăng nhé, cùng tình tự
Phiêu lãng, bềnh bồng cơn sóng êm...
Tình ca em viết giữa mùa Đông
Gởi đến cho anh chuyện của lòng
Sưởi ấm đời nhau bằng nhịp thở
Trong vòng tay ấm, hết long đong...
Bão ở đâu xa, bão trong lòng.
Góc trời thương nhớ, hỏi còn không?
Ai đi ngược Bắc xuôi Nam đó
Có kẻ chung tình nỗi đợi mong!
Gió bấc mưa sa vẫn khép lòng
Mõi mòn chiếc bóng giữa đêm đông
Ai hay gối ướt đôi dòng lệ
Thức trọn canh dài, trông ngóng trông...
Chén tiễn, chén đưa buổi lá vàng
Hẹn ngày trở lại bóng thu sang
Gió đông nay đã đùa hoa thắm
Chạnh nhớ người xưa những lệ tràn.
Từng cánh hoa tàn theo gió bay
Mơ người xa vắng cõi chân mây
Chiều nghiêng bóng xế, sầu cô lẻ
Chết lặng cả hồn, ai có hay?
Duyên tình theo dấu buổi phân ly
Giã biệt từ đây tuổi xuân thì
Tựa cửa hững hờ, buông tóc xõa
Mơ bóng ai về? phút vinh quy !
Về phương xa ấy sầu bi một mình
Tuyết rơi đêm xuống vô tình
Bơ vơ nằm đó chỉ mình em thôi
Ở đây em có buồn không ?
Một ngôi mộ trắng mênh mông trong chiều
Bên em tuyết rớt thật nhiều
Cho hồn thêm lạnh cho chiều vấn vương
Bây giờ ngày tháng lê thê
Sáng lên đêm xuống hồn tê tái sầu
Em yêu đã ngủ say nhầu
Riêng anh vẫn thức buồn rầu tiếc thương
Chiều nay anh tới thăm em
Nghĩa trang tuyết rớt ướt nhem thân gầy
Lạnh lùng ngồi ở nơi nầy
Nghĩ em dưới ấy lạnh còn hơn anh
Thôi em ở lại ngủ yên
Lang thang lê gót buồn riêng một mình
Nếu em thương nhớ người tình
Mỗi đêm em hãy hiện hình về thăm
Tóc em còn ướt mù sương
Bàn tay anh lạnh vì thương người tình
Mỗi đêm em đến thình lình
Khi anh tỉnh giấc ngỡ mình chiêm bao.
Giở cõi lòng ta tìm kỷ niệm
NHớ với thương bỗng chợt hiện về
Người đã xa mình em cô lẻ
Đắng bờ môi uất nghẹn trong lòng
Đóng cõi lòng đọng chút bâng khuâng
Buồn thương nhớ giọt sầu lăn chảy
Nét mực nhoà.... hy vọng ở ngày mai
Tình tan biến như giòng kỉ niệm
Ở nơi xa anh có biết hay chăng
Ngày anh đi tình cách nửa vầng trăng
U sâù quá ...bước độc hành tôi đếm
Trải tháng năm tâm hồn tôi mỏi mệt
Mới ngày nao ta vẩn dệt mộng mơ
Sao giờ đây duyên đả biến hửng hờ
Anh đi mải tôi bơ vơ lẻ bóng
Tôi ngôì đây nhìn trăng tàn trông ngóng
Một ngày mai ....dù vô vọng đớn đau
Nổi lòng tôi giờ anh có hay đâu
Cố chôn dâú ...nước mắt trào ...chát mặn .
Anh về chốn xa xăm
Cho mình em âm thầm
Ôm nổi lòng thương nhớ
Tình muôn vàn cách trở
Biển cả rộng mênh mông
Tìm đâu chốn bụi hồng
Hình bóng nguời yêu củ ?
Tình kia mờ bụi phủ
Hay còn đó trong ai ?
Ước mong tháng năm dài
Cỏi lòng tôi ...người hiểu !
Em tròn mười sáu
Búp hoa trên cành
Hương đời ngào ngạt
Bướm ong theo giành
Thắm mùi hoa mới
Em đến bên anh
Sóng tình giào giạt
Sao anh nỡ đành
Quên đi em nhé
Đời là giấc mơ
Ngủ yên trong mộng
Khuy ánh trăng mờ
Cho anh xin lỗi
Hoa em chớm nở
Tối qua anh làm
Đánh mất tuổi thơ
Dù chỉ là trong chốc lát mà thôi
Dĩ vãng đó vẫn còn trong nỗi nhớ
Mùa đông xưa ai đến bước vỗ vàng
Em càng nhớ - anh càng quên rất vội
Em càng yêu - anh lại quá hững hờ
Em nóng bỏng trong tình anh nguội lạnh
Giọt nào buồn hơn ánh nến đêm đông
Đêm từng đêm chỉ còn em khắc khoải
Lòng chập chùng giữa nỗi nhớ và quên
Thương anh quá nên thôi đành im lặng
Nhớ thật nhiều em càng thấy xót xa
Anh có biết tình em cho bất tận
Bỏ cuộc vui và bóng dáng qua đường
Những ánh mắt, vòng tay là tạm bợ
Em cúi đầu lặng lẽ bước ngang qua
Và một lúc ước gì anh hiểu được
Mối tình em vẩn mãi một màu xanh
Xin tha thứ bao lần em lầm lỡ
Những cuộc vui trong giây phút vội vàng
Em đánh mất niềm tin khi mat anh
Thời yêu anh, môi mắt rất nồng nàn
Em đánh mất nữa mảnh tình còn lại
Lời yêu xưa quá khứ đã lỡ làng
Anh xa rồi cho đời em tiếc nhớ
Mất anh rồi mới biết lòng buồn tênh
Ở nơi ấy có bao giờ anh hiểu?
Mùa đông này mình em vẫn cô đơn ..
[URL=“https://www.friendshipland.net/upanh/“][/URL]
Ta khờ dại ôm tình dang dỡ
Để nỗi sầu buốt vỡ tim côi
Dẫu người giờ đã xa xôi
Riêng ta vẫn mãi nhớ ôi một người.
Ta tìm về ngày xưa dấu ái
Của một thời thơ dại bên nhau
Để giờ ôm mãi niềm đau
Nghe lòng cô quạnh giọt sầu buông lơi.
Ta cố giữ ân tình xưa cũ
Để niềm đau héo rủ tim buồn
Còn kia nắng nhạt chiều buông
Còn trong tiềm thức tiếng chuông não nề.
Ta đã biết tình đời là thế!
Sao vẫn hoài mặc kệ cứ yêu
Để giờ quạnh vắng cô liêu
Nghe đời còn lại thật nhiều xót xa.
Ta dẫu biết tình là hư ảo
Vẫn giữa hoài chiếc áo thu phai
Để giờ nhoà ướt mắt nai
Chợt nghe xa vắng tình ai xa mờ.
Chỉ tại ta yêu người quá vội
Đâu hay tình gian đối đảo điên
Để giờ chẳng phút bình yên
Tâm hồn toàn những ưu phiền người ơi!
Chỉ tại ta mãi hoài khờ dại
Yêu một người yêu mãi thiên thu
Dẫu tình theo gió viễn du
Sao ta nhớ mãi cho dù lòng đau.
Chỉ tại ta yêu người tha thiết
Nên khi người từ biệt ta đi
Lòng ta cũng chẳng còn gì
Trái tim hoá đá quên nì ngày qua.
Nhưng anh vẫn mãi vấn vương trong lòng
Để người nay mãi ngóng trông
Tình yêu niềm nhớ môi hồng năm xưa
Thương nhau vào tuổi Dại khờ
Em ời đừng có ngóng chờ từng đêm
Giọt mưa rớt nhẹ êm đêm
Xoá đi nỗi nhớ càng thêm nỗi buốn
thì không buồn...những chuyện linh tinh___
không màn nhân thế...không cần thiết____
hạnh phúc - đơn sơ...dẫu một mình
nhưng vui ta phải kiếm tìm quanh ta ----
buồn thì hoen mắt lệ ngà ----
nhưng vui ta phải đem ra tặng người
thả hồn theo đám mây trôi giữa trời----
giọt sầu rơi---giọt lệ rơi----
ngẫn ngơ một bóng nửa đời xót xa
CHÚC mừng năm đến, tiễn năm xong
TÂN niên phúc lộc khơi vừa dạ
XUÂN mới tài danh khởi thỏa lòng
VẠN chuyện lo toan thay đổi hết
SỰ gì bế tắc thảy hanh thông
NHƯ anh, như chị, bằng bè bạn
Ý nguyện, duyên lành, đẹp ước mong
Biếng ăn .. biếng ngũ .. biếng cười ... siêng mơ ! ....
Mơ em với những mong chờ ! ....
Bên em .. hạnh phúc .. xóa mờ ... sầu ddau !!!
Tôi vẫn biết yêu anh là dang dở.
Là ngỡ ngàng là chấp nhận vỡ tan.
Đời của tôi sao chịu cảnh trái ngang.
Tựa như chiếc thuyền nan trong bão tố.
Tôi yêu anh với tình yêu bất diệt.
Những tưởng rồi chúng mình sẽ thành đôi.
Nhưng xa cách với ước mộng của tôi.
Mộng ước ấy đã tan tành theo mây khói.
Tôi còn nhớ đã có lần anh nói.
Trái tim này ghi khắc bóng hình em.
Chẳng bao giờ anh có thể lãng quên.
Người con gái có nét sầu vạn cổ.
Tôi e thẹn cúi đầu lòng bỡ ngỡ.
Nhưng hết rồi còn gì nữa đâu anh.
Có còn chăng hai hàng nước mắt rơi.
Và hai chữ Cố Nhân trong Kỷ Niệm.
Sài Gòn 1972
Đêm qua mưa bụi gió bay.
Gió rung cành bạc gió lay cành vàng.
Anh với em cùng Tổng khác làng.
Nào ai có biết ngõ nàng về đâu.
Một thương hai nhớ ba sầu.
Cơm ăn chẳng được ăn trầu cầm hơi.
Thương nàng lắm lắm nàng ơi!
Khát khao về nất mơ màng về duyên.
Nhớ nàng như bút nhớ nghiên.
Như mực nhớ giấy như thuyền nhớ sông.
Nhớ nàng như vợ nhớ chồng.
Như chim nhớ tổ như như rồng nhớ mây.
Đạo mạo làm ra mặt lão thành,
Trước mắt long lanh đôi kính trắng,
Dưới cằm lún phún sợi râu xanh,
Đứng ngồi khệ nệ oai nghiêm giả,
Ăn nói mầu mè đạo đức tuênh,
Động hé môi ra là thở hắt,
Thương cho thế thái với nhân tình.
Cho tim giá lạnh cho nghèo dậy lên.
Cho tình dậy sóng trong tim.
Cho tim giá lạnh đi tìm bờ môi.
Cho hồn bật khóc nửa vời.
Cho đau thương lại bẻ đôi nhánh sầu.
Nửa năm nặng trái oằn đau.
Nửa năm sau lại nặng sầu vì em.
Mồ kia anh đã ghi tên.
Mồ chôn sống của, quả tim si tình
--------------------------------------------------------------------------------
Thêm một ngày thả nỗi nhớ đi hoang
Anh lang thang trên vĩa hè ký ức
Nhặt nỗi buồn biết niềm đau có thật
Có bao giờ ta sẽ mất nhau không
Làm sao em đo được nỗi chờ mong
Mây làm sao biết chiều dài nỗi nhớ
Một chút mong manh như sắp vỡ
Hắt vào hồn tựa hơi thở buồn tệnh
Nhắm mắt rồi em lại nhớ anh thêm
Trong bóng đêm hơn một người mất ngủ
Vẫn mùa thu về sẽ ngang qua lối cũ
Một tiếng yêu đã mất ở nơi nào
Có một anh nông dân mới cưới vợ đã có việc phải đi xa.
Sau vài tháng, cô vợ gửi thư cho chồng, nội dung như sau:
“Đám ruộng hai bờ ở đầu hông
Lâu ngày không cấy vẫn để không
Nước non vẫn đủ, cỏ mọc tốt
Nhờ người cày hộ có được không?“
Ông chồng đọc xong trả lời:
“Đám ruộng hai bờ là của ông
Cho dù không cấy vẫn để không
Mùa này không cấy chờ mùa khác
Nhờ người cày hộ chết với ông“
Đọc thơ của ông chồng xong, vợ nóng lòng quá nên gởi thơ tiếp:
“Ruộng lâu ngày cứ để bỏ không
Hạ đi thu đến sắp lập đông
Cỏ xanh cũng lạnh dần héo úa
Thợ cày đầy rẫy chẳng tính công “
Ông chồng hồi đáp:
“Biết là ruộng lâu ngày trống không
Cỏ dại um tùm mọc mênh mông
Nhưng mà tụi nó cày tệ lắm
Kỹ thuật thua ông, có biết không ?“
Bà vợ rằng:
“Ruộng vẫn nơi này quá mênh mông
Sao chẳng gieo đi kiếm vài đồng
Ông về vẫn đó chi mà ngại
Mùa ông thu hoạch khỏi tốn công“
Chồng tiếp bực mình:
“Này này ông nói có nghe không
Ruộng ông, ông kệ cứ chơi ngông
Khi nào ông rảnh ông gieo giống
Còn không kẻ khác cấm cho trồng “
Bà vợ chịu không nổi... gửi tiếp :
“Ông à... cỏ dại lên quá mông
Dân cày quê mình cứ ở không
Thôi tui làm phước cho họ cấy
Ông về thu hoạch... thế là xong“
Ông chồng càng tức giận hơn:
“Cỏ dại có mọc lên quá mông
Thì bà vẫn cứ phải để không
Ông mà biết được bà cho cấy
Ông vể nhổ sạch thế là... xong“
Bà tiếp:
“Ruộng kia cỏ đã mọc đầy đồng
Ông về gấp gấp có nghe không?
Ruộng đang thiếu nước, lại khô cạn
Ông về tưới hộ tôi trả công!“
Chồng nghe thế liền gởi lại:
“Ừ thì bà ráng mà kiềm lòng
Bà mà léng phéng chết với ông
Ông về ông cấy cho tơi xốp
Cho thỏa bao ngày bà đợi mong“
Hôm sau, chồng nhận đc thư vợ như sau:
“Luật mới ban hành ông biết ko?
Ruộng mà không cấy sẽ sung công
Vậy ông thu xếp mà về sớm
Kẻo mất ruộng rồi, ông trách ông
Tuyển chồng chất lượng,
Lương tháng không tiêu
Không được nói nhiều
Không cho cãi vợ
Phải biết đi chợ
Nấu nướng ,quét nhà
Không được la cà
Rượu chè cờ bạc
Không được lười nhác
Phải tắm hàng ngày
Không được xỉn say
Không hay “tá lả”
Không được quậy phá
Không đánh vợ con
Không béo , không lùn
Không gầy ,không ốm
Thức khuya dậy sớm
Nghe vợ chăm con
Biết mua phấn son
Làm quà cho vợ
Mua đồ không hớ
Cao ráo, thông minh
Thấy con gái xinh
Không được xí xớn …
-st-
Ở dưới có nước trên trời có mây
Xin mời bạn hãy về đây
Để thăm quê tớ mỗi ngày một sang
Con đò dịch đít sang ngang
Xa xa có một cái làng thò ra
Đàng kia là một vườn na
Đằng này thì có mấy bà chổng mông
Cây lúa cao sản ngoài đồng
Đến mùa thu hoạch nhà nông vui cười
Quê tôi thế đấy bạn ơi
Nhờ có đổi mới nên đời thêm xuân
Con gái giờ chẳng mặc quần...
Mà mặc váy ngắn hở chân hở đùi
Ngày hội mới thật là vui....
Nghĩ đi nghĩ nghĩ lại ... đi tù sướng hơn
trong tù làm chhủ giang sơn
một căn phòng đá với dăm ba thằng
thằng nào cũng có khiếu năng
thằng thì giỏi hoạ thằng thì làm thơ
CÓ thằng lại đứng ngẩn ngơ
Vì sao ta lại trở vô nhà tù??
Thành từng bài thơ nhỏ
Lặng lẽ và êm đềm
Giữ dần cho anh đó
Khi cho hết trái tim
Em chẳng còn gì cả
Trở thành kẻ ăn xin
Đối tình em mệt lả
Mỗi người ta chỉ có
Trong mình một trái tim
Dành cho anh tất cả
Sao anh còn không tin
Rồi sau này gục ngã
Kẻ hành khất không tim
Chẳng cần xin gì cả
Chỉ xin anh trái tim
Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ
“Ai bảo chăn trâu là khổ?“
Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao
Những trốn học
Đuổi bướm cầu ao
Mẹ bắt được
Chưa đánh roi nào đã khóc!
Có cô bé nhà bên
Nhìn tôi cười khúc khích...
Cách mạng bùng lên
Rồi kháng chiến trường kỳ
Quê tôi đầy bóng giặc
Từ biệt mẹ, tôi đi
Cô bé nhà bên (có ai ngờ)
Cũng vào du kích
Hôm gặp tôi vẫn cười khúc khích
Mắt đen tròn (thương, thương quá đi thôi)
Giữa cuộc hành quân không nói được một lời
Đơn vị đi qua, tôi ngoái đầu nhìn lại
Mưa đầy trời nhưng lòng tôi ấm mãi.
Hòa bình tôi trở về đây
Với mái trường xưa, bãi mía, luống cày.
Lại gặp em
Thẹn thùng nép sau cánh cửa
Vẫn khúc khích cười khi tôi hỏi nhỏ
Chuyện chồng con (khó nói lắm anh ơi!)
Tôi nắm bàn tay nhỏ nhắn ngậm ngùi
Em vẫn để yên trong tay tôi nóng bỏng
Hôm nay nhận được tin em
Không tin được dù đó là sự thật
Giặc bắn em rồi, quăng mất xác
Chỉ vì em là du kích, em ơi!
Đau xé lòng anh, chết nửa con người...
Xưa yêu thương vì có chim, có bướm
Có những ngày trốn học bị đòn, roi
Nay yêu quê hương vì trong từng nắm đất
Có một phần xương thịt của em tôi.
Giang Nam
1960
Nước gương trong soi tóc những hàng tre
Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè
Toả nắng xuống dòng sông ấm áp
Chẳng biết nước có giữ ngày giữ tháng
Giữ bao nhiêu kỷ niệm giữa dòng trôi
Hỡi con sông đã tắm cả đời tôi
Tôi giữ mãi mối tình mới mẻ
Sông của quê hương, sông của tuổi trẻ
Sông của miền Nam nước Việt thân yêu
Khi bờ tre ríu rít tiếng chim kêu
Khi mặt nước chập chờn con cá nhảy.
Bạn bè tôi túm năm tụm bảy
Bầy chim non bay lượn trên sông
Tôi dang tay ôm nước vào lòng
Sông mở nước ôm tôi vào dạ.
Chúng tôi lớn lên mỗi người một ngả
Kẻ sớm khuya chài lưới bên sông
Kẻ cuốc cày mưa nắng ngoài đồng
Tôi cầm súng xa nhà đi kháng chiến.
Nhưng lòng tôi như mưa nguồn gió biển
Vẫn trở về lưu luyến bên sông...
Tôi hôm nay sống trong lòng miền Bắc
Sờ lên ngực nghe trái tim thầm nhắc.
Hai tiếng thiêng liêng hai tiếng miền Nam
Tôi nhớ không nguôi ánh nắng màu vàng
Tôi quên sao được sắc trời xanh biếc
Tôi nhớ cả những người không quen biết.
Có những trưa tôi đứng dưới hàng cây
Bỗng nghe dâng cả một nỗi tràn đầy
Hình ảnh con sông quê mát rượi
Lai láng chảy lòng tôi như suối tưới.
Quê hương ơi, lòng tôi cũng như sông
Tình Bắc Nam chung chảy một dòng
Không ghềnh thác nào ngăn cản được
Tôi sẽ đến nơi tôi hằng mong ước.
Tôi sẽ về sông nước của quê hương
Tôi sẽ về sông nước của tình thương.